Khi Qui Sơn học Thiền dưới sự hướng dẫn của Bách Trượng, sư làm việc như một đầu bếp của chùa.
Fugai: Một gia đình Thiền đang bình yên làm sao!
Tư Mã Đầu Đà đến chùa nói với Bách Trượng rằng ông ta đã tìm được một cảnh đất rất tốt để lập một ngôi chùa trên núi Đại Qui và muốn chọn một vị sư mới cho chùa trước khi xây xong.
Fugai: Có người không thể ở được sao?
Bách Trượng hỏi, “Tôi thế nào?”
Fugai: Chớ có nói đùa.
Tư Mã Đầu Đà đáp, “Núi ấy có số được chùa thịnh đạt. Hòa thượng sinh ra bần hàn, như vậy nếu hòa thượng ở đó thì có thể chỉ có độ năm trăm tăng.”
Fugai: Làm sao ông biết được?
Chùa ấy sẽ có hơn một ngàn tăng.
Fugai: Chỉ có thế à ?
Bách Trượng nói, “Trong tăng chúng ở đây ông thấy có người nào thích hợp không?”
Fugai: Con mắt chọn tăng của thầy ở đâu?
Tư Mã Đầu Đà nói tiếp, “Tôi nghĩ điển tọa Qui Sơn sẽ là người đó.”
Fugai: Vô lý!
Lúc ấy Bách Trượng gọi Qui Sơn bảo sư đi lập chùa mới.
Fugai: Đi dễ vậy sao!
Ông tăng thủ tọa chợt nghe chuyện liền đi thẳng đến Bách Trượng, nói, “Không ai có thể bảo điển tọa giỏi hơn thủ tọa.”
Fugai: Ông chẳng tự biết mình.
Lúc ấy Bách Trượng gọi tăng chúng tụ tập lại, nói cho họ nghe tình hình, và bảo rằng hễ ai trả lời đúng câu hỏi của sư thì được chọn.
Fugai: Phán quyết ngay thẳng!
Bách Trượng chỉ cái tịnh bình đặt trên sàn nhà và hỏi, “Không được gọi nó là tịnh bình, vậy gọi nó là gì?”
Fugai: Tôi có thể thấy được sư đang nháy mắt.
Ông tăng thủ tọa nói, “Không thể gọi nó là chiếc giày gỗ.”
Fugai: Ôi là thủ tọa!
Khi không còn ai khác trả lời, Bách Trượng quay sang Qui Sơn. Qui Sơn bước tới, đá đổ tịnh rồi bỏ đi.
Fugai: Chẳng có gì mới mẻ hết.
Bách Trượng mỉm cười, “Thủ tọa thua rồi.”
Fugai: Phán quyết ngay thẳng!
Qui Sơn được cử làm trụ trì ngôi chùa mới và dạy Thiền cho hơn một ngàn tăng nhân.
Fugai: Không những chỉ hơn một mgàn tăng chúng mà còn tất cả chư Phật quá khứ, hiện tại, vị lai và tất cả Bồ-tát mười phương.
Genro: May quá, Bách Trượng đã đặt sẵn cái tịnh bình làm cọc vì thế ông tăng ấy có thể đạp nhào nó. Giả sử tôi chỉ vào hòn núi Nam và nói, “Không gọi nó là hòn núi Nam, thì gọi nó là gì?” Nếu các ông nói rằng không thể gọi nó là chiếc giày gỗ, thì các ông có hơn gì ông tăng thủ tọa. Các ông cũng không thể đá nhào nó như Qui Sơn đã làm. Bây giờ các ông làm gì? Trong các ông có ai là người Thiền thật vượt hết những kiến giải này, thì trả lời tôi đi.
Fugai: Tôi sẽ đá ông thầy.
Như Huyễn: Dù cho tất cả tăng chúng đều ngu không ai nói nó là chiếc “Giày gỗ,” khi chỉ hòn núi Nam. Khi Fugai nói, “Tôi sẽ đá ông thầy,” có lẽ sư muốn nói cả Bách Trượng lẫn Genro. Nếu tôi là Genro, tôi sẽ chỉ cây chổi tre để bên ngoài cửa sổ và bảo tăng chúng gọi nó mà không phải bằng tên của nó. Quí vị không thể gọi nó cái đồ xúc bụi và cũng không thể đá cây chổi. Nếu tôi là Fugai, tôi sẽ lấy cây chổi, đi quét nhà.
Genro: Chỉ nhặt tịnh bình lên, đo xem dài ngắn,
[Fugai: Thầy làm gì nó vậy? Nó không có kích thước; làm sao thầy có thể gọi nó là ngắn hay dài?]
Như vậy, vượt kích thước, hiển lộ toàn nội dung.
[Đó là những gì tôi nói!]
Hãy xem bàn chân làm được chuyện gì!
[Bàn chân quí vô song!]
Một đá dựng thành chùa Qui Sơn.
[Bàn chân ấy sẽ nghiền hư không thành bụi]